Thứ Ba, 19 tháng 4, 2016

Trò chuyện với NSND Kim Cương: Hãy yêu và “máu lửa” với nghề

NSND Kim Cương cho biết, ngay sau ngày 30-4-1975, có rất nhiều bạn bè rủ bà đi ra nước ngoài định cư. Những lời rủ rê khiến bà không khỏi băn khoăn suy nghĩ bởi cuộc sống phía trước đang có rất nhiều đổi thay - những đổi thay mà người nghệ sĩ vốn chỉ biết làm nghề như bà khó có thể hình dung được hết.

Nhưng rồi cuối cùng bà đã chọn ở lại quê nhà dẫu biết chọn ở lại đồng nghĩa với việc bà sẽ phải đối mặt với nhiều khó khăn. Thế nhưng đến ngày hôm nay, trong không khi chào mừng 40 năm thống nhất đất nước, bà khẳng định bà đã chọn đúng. Việc ở lại quê nhà tiếp tục cống hiến cho đời, cho công chúng những vai diễn hay đã là một điều bà cảm thấy sự hạnh phúc như hiện diện trong cuộc sống.

* Thời khắc lịch sử đó chắc chắn khiến bà suy nghĩ nhiều đến việc đi hay ở, và bằng cách nào bà quyết định ở lại một cách nhanh chóng?
- Trước hết xin cho tôi đính chính, nhiều người đồn đãi tôi là thượng tá công an, và nói tôi ở lại vì lập công nhiều với cách mạng. Tôi còn nhớ những năm đầu sau ngày thống nhất đất nước, tôi từng phải ăn bo bo thay cơm suốt một thời gian dài. Làm nghệ sĩ nhưng lại không có son phấn. Để hóa trang, tôi phải dùng bột màu trộn lẫn với son phấn khiến da mặt dị ứng, nứt nẻ. Có lúc tôi cũng dao động, nhưng rồi vì rất nhiều lý do, tôi đã quyết định chọn ở lại. Trong tất cả những lý do đó, lý do khiến tôi mạnh mẽ hơn, kiên quyết hơn với sự lựa chọn của mình chính là lời má từng nói với tôi từ ngày tôi còn nhỏ.Má tôi - cố NSND Bảy Nam đã dạy tôi: “Hạnh phúc của mình là làm được nhiều việc cho người khác”. Tôi nghĩ, nếu muốn làm được điều gì đó, chắc chắn tôi chỉ có một lựa chọn - ở lại trên chính quê hương của mình. Bởi nếu ra nước ngoài, nuôi thân mình còn chưa chắc đã được, lấy gì lo cho người khác.Bốn mươi năm trải qua nhiều vui buồn trong cả nghề nghiệp lẫn cuộc sống, nhưng khi nhìn lại quãng đường đã qua, tôi hạnh phúc nhận ra rằng mình đã chọn đúng. Tôi chọn ở lại và tôi đã làm được nhiều điều cho nghề nghiệp của mình, đã đóng góp một phần nhỏ cho xã hội.

* Trong những ngày cả nước đang chuẩn bị chào đón những hoạt động văn hóa nghệ thuật mừng 40 năm thống nhất đất nước, chị có niềm vui nào muốn chia sẻ với khán giả?
- Tôi làm được tất cả những điều hạnh phúc khi chia sẻ nỗi lo với cuộc sống của nghệ sĩ nghèo, công nhân hậu đài có đời sống khó khăn, đó là đó nhờ bên cạnh tôi luôn có gia đình động viên, có khán giả thương yêu và bạn bè giúp đỡ. Trong những ngày này tôi và Ban ái hữu Nghệ sĩ chuẩn bị việc gầy dựng quỹ trợ vốn cho nghệ sĩ nghèo và công nhân hậu đài đang có nghề nghiệp nhưng lại quá nhiều khó khăn vì thiếu vốn. Quỹ đã có 250 triệu đồng, số tiền ban đầu mà chúng tôi vận động được. Hiện nay tôi và Ban ái hữu Nghệ sĩ TP đang kêu gọi thêm sự giúp đỡ của nhiều cá nhân, tổ chức để có thể tạo cho nguồn quỹ lớn mạnh, đem lại thật nhiều nguồn vốn dù là số tiền nho nhỏ cho nghệ sĩ, công nhân sân khấu đang cần. Niềm vui thứ hai, trong công trình Một thế kỷ văn học yêu nước đã có lời mời tôi tham gia với việc gửi đến công trình nhiều tác phẩm mà tôi đã viết như: Lá sầu riêng, Huyền thoại mẹ, Tôi là mẹ, Trả Hoa Nữ….để in vào tuyển tập của phần sân khấu. 100 năm, sân khấu VN có nhiều tác phẩm thể hiện tấm lòng yêu nước, yêu cách mạng, qua những tác phẩm của tôi, phần lớn nói lên tấm lòng yêu mẹ, tức là yêu tổ quốc. Từ mái ấm của mỗi con người sự hiếu kính cha mẹ sẽ là động lực để sống tốt, sống đẹp cho đời, cho xã hội phồn vinh. Vì gia đình là tế bào của xã hội, xã hội được lớn mạnh từ những gia đình có truyền thống yêu nước, hiếu học, ngoan hiền và phục thờ cha mẹ. Tôi càng vui hơn khi thấy ngôi nhà của sân khấu cải lương, đó là Nhà hát Nghệ thuật cải lương Hưng Đạo đã được xây dựng xong và khánh thành ngày 18-4. Đó là những tin vui của giới sân khấu nói chung và cá nhân tôi nói riêng.

* Khán giả vẫn hoài mong NSND Kim Cương sẽ trở lại sàn diễn?
- Điều đó khó có thể thực hiện. Bởi tôi đã làm xong ba suất hát Tạ ơn đời tại Nhà hát TP. Thì đến nay đã hoàn tất việc tôi trả ơn cuộc đời, nếu làm nữa thì khó mà kham nổi. Bởi, tôi đã lớn rồi, không còn có đủ sức để bôn ba, lo toàn nhiều thứ. Khán giả thương mến có thể xem lại những vai diễn của tôi trên HTV 1, nơi vẫn thường phát sóng những vở kịch của đoàn Kim Cương xưa.

* Về quyển hồi ký của bà, nghe nói Nhà sách Phương Nam sẽ ấn hành trong thời gian tới?
- Đúng là quyển sách này đang được nhiều người quan tâm. Tôi đã viết và chia sẻ nhiều bài học kinh nghiệm từ cuộc đời mình cho công chúng trẻ hôm nay. Nhất là các em diễn viên đang đi theo con đường nghệ thuật, nhìn vào cuộc đời và những gian nan của tôi khi gắn bó với nghề để thấy chúng tôi làm nghệ thuật hồi đó rất khó. Nhưng tôi cảm thấy những thử thách đó đáng quý vô cùng, nó cho tôi lớn lên, trưởng thành qua những khó nhọc. Còn ngày nay một số em nổi tiếng dễ dàng, xem nhẹ việc trau đồi kỹ năng biểu diễn, nói thật xem một số vở tôi thất vọng vì các em hời hợt với nghề quá. Hồi ký của tôi cũng có những phần viết về má tôi, về con trai tôi và những trăn trỡ của Kim Cương với đời sống văn hóa, với những thay đổi từng ngày của một đất nước hội nhập.

* Và chắc chắn sẽ có phần Kim Cương nói về tình yêu? Và tình yêu của Kim Cương?

- (cười) Không thể thiếu. Vì nghệ sĩ cần trái tim yêu và tôi thì yêu nhiều lắm. Những mối tình dành cho sân khấu, cho vai diễn, nó quyện chặt vào tim tôi, cho tôi nhiều cảm xúc. Tôi chợt nhớ đế cố nghệ sĩ Vân Hùng, người bạn dễ ướt át nhất trong sự nghiệp nghệ thuật của tôi. Những ngày cuối đời khi tôi đến thăm Vân Hùng, anh đã nói tôi hãy hát lại một đoạn nhạc trong vở kịch có sử dụng bài hát Sắc hoa màu nhớ, ca khúc mà chúng tôi đã diễn rất mùi mẫn bên nhau. Lần lượt các anh kép một thời với tôi đều đã ra đi, Vân Hùng, Ngọc Đức, La Thoại Tân…chỉ còn anh Thành Được mà cách đây không lâu tưởng anh sẽ về làm đêm diễn giã từ sân khấu, tôi sẽ diễn lại cùng anh lớp cuối của vở kịch Lá sầu riêng. Tuy nhiên mơ ước đó vẫn không thành khi anh không về vì sức khỏe không cho phép.

* Điều gì bà muốn gửi gắm đến thế hệ diễn viên trẻ hiện nay đang là thế hệ kế thừa và xứng đáng là chủ của ngôi nhà sân khấu?

- Tôi sẽ nói một điều thôi: Hãy yêu và máu lửa với nghề. Vì không yêu thì khó mà chịu cơ cực, đắng cay với nghề, không yêu thì sẽ không có những trăn trở, đau đáu tìm ra những chìa khóa sáng tạo, và không yêu thì không có những vai diễn hay, đốt cháy hết đam mê cho vai diễn đó. Còn máu lửa, tôi vẫn thường nói nghệ sĩ ai cũng có máu “khùng”. Phải quá một chút mới làm nên chuyện, vì nếu cứ bình bình, không biết tạo sự đột phá cho mình thì khó làm nghệ sĩ. Sự trải nghiệm với đời sống, với xã hội sẽ tác động người nghệ sĩ biết vươn lên, chịu học, chịu đọc, chịu chia sẻ và chịu cảm thông, để qua những sự lắng nghe mang tính giáo dục sẽ là bài học quý của mỗi cá nhân người nghệ sĩ.

* Xin cảm ơn bà về cuộc trò chuyện thật thú vị này, chúc bà luôn dồi dào sức khỏe và thực hiện nhiều công tác xã hội như nguyện vọng của bà.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét